Dự kiến rạng sáng 28/9, bão đổ bộ đất liền từ Thừa Thiên - Huế đến Quảng Ngãi với sức gió mạnh nhất cấp 12, giật cấp 14. gió nhẹ. Vùng ven sông Hàn và Biển Đông cũng không có gió giật. Song nhiều người lo lắng trước thời tiết yên lặng bất thường có thể Dù đã cắm biển cấm tắm, lực lượng cứu hộ thường xuyên thổi còi cảnh báo, nhắc nhở nhưng nhiều người dân, du khách vẫn liều mình tắm biển. Do ảnh hưởng của bão Noru, sáng ngày 26/9, biển Đà Nẵng sóng to. Nhiều người dân và du khách vẫn kéo nhau ra biển vui đùa Xung quanh đảo không có nhiều cây cao bóng mát, mà chỉ có những bụi cỏ xanh xen lẫn những tảng đá tạo nên khung cảnh hoang dại rất đặc biệt. Hòn khô khá nắng nhưng không hề nóng nhờ đón những cơn gió từ biển thổi vào. Ảnh: @phuonghoe90 C. gió thổi càng mạnh đẩy không khí lên khiến khí áp giảm. D. không khí càng loãng sức nén càng nhỏ khiến khí áp giảm. Đáp án: D. Câu 38: Gió biển là loại gió. A. thổi từ đất liền ra biển, vào ban đêm. B. thổi từ biển tới đất liền, vào ban đêm. Ngược lại, gió đất liền hoặc gió ngoài khơi là tác dụng ngược lại: đất khô cũng nguội nhanh hơn nước và sau khi mặt trời lặn, gió biển tan dần và gió thay vào đó thổi từ đất liền ra biển. Gió biển và gió đất liền là cả hai yếu tố quan trọng trong gió thịnh hành của vùng ven biển. [1] Vay Tiền Nhanh. Home » Gió Không Thổi Từ Biển Vui lòng nhấp vào liên kết bên dưới để tải Ebook. Giới Thiệu Sách Gió Không Thổi Từ Biển – Chu Lai Mấy bữa nay xuất hiện ở trước chợ Vườn Chuối một người đàn ông bán thuốc nam. Nhìn vẻ ngoài anh ta chẳng có gì đáng chú ý. Tuổi anh ta, vì nước da mai mái nên thật khó đoán. Tóc anh ta để dài, rồi xoăn, người tầm thước. Hai con mắt nhìn vừa hiền lành, vừa rụt rè như tất cả những người dân cao nguyên một năm đôi bận xuống thành phố mua bán. Nếu có gì khác chăng, thì là việc các môn thuốc của anh ta thường được nhiều người mua, nhiều người tới ngó nghiêng. — Cái nhà anh này làm ăn coi bộ thiệt thà. — Dùng thuốc của anh trị bịnh cho con nít thì khỏi liền. — Tiền nong ông cũng lấy chừng mực lắm, không mắc như mấy người khác đâu. Bà con đi chợ thường nói về anh như vậy. Có người khen ngay trước mặt, anh chỉ cười. Cái cười ngượng nghịu như chỉ quen với núi đồi hoang vắng mà không quên phô bày tình cảm ở trước phố chợ đông người, để lộ hàm răng xỉn màu ngồ ngộ như cái cười của đứa trẻ sún răng. Dáng ngồi lầm lũi của anh thật tương phản với cảnh chợ nhức mắt những sắc màu, những ồn ào chát chúa của hàng rẫy quán tiệm, của những tốp lính người Việt, người ngoại quốc xộc vào, xộc ra, nghiêng ngả và của tất cả những âm thanh hỗn tạp, kì quái vốn có của một cái chợ tràn ngập hàng hóa. Màu áo chàm của anh càng tương phản với tòa cư xá Mỹ cao vời vời ở gốc phố bên kia đường. Vào những lúc xế chiều, cái dáng nhỏ nhoi hơi khập khiễng của anh bị bóng rợp tòa nhà làm bạc đi xiêu vẹo. Anh ngước nhìn lên một chút, mặt hơi nhăn lại như bị ngộp thở rồi lại cúi xuống chậm rãi cất từng bước một. Người bán thuốc đi tìm chỗ nghỉ đêm. Vào những lúc ấy, nếu anh bớt rụt rè đi một chút hoặc giả có ai đó đột nhiên gọi lại đưa nốt số tiền mà anh quên chưa lấy, có lẽ anh sẽ bắt gặp một đôi mắt từ xa đang dọi thẳng vào gáy mình. Dưới đôi mắt ấy là cái miệng mím chặt và phía trên vầng trán vuông căng ra, kéo đôi mắt xếch lên. Chỗ nghỉ đêm của anh thường phụ thuộc vào tiết trời mưa hay tạnh. Mưa thì ngồi bó gối thu lu trên sạp hàng, tạnh lại nằm cong queo dưới bất cứ một mái hàng hiên nào. Gặp bữa kiếm được khá tiền, anh thường ghé vào cái quán trọ lợp mái tôn, tường ghép bằng vỏ đồ hộp gần bùng binh. Cũng có đêm trời trở lạnh, những người lính quân cảnh hoặc cảnh sát dã chiến đô thành đôi lúc gặp anh đi thơ thẩn nơi này nơi nọ cũng như tất cả những đứa con bụi bặm của đêm không có mái lá che thân. Tóm lại chẳng có gì đáng lưu tâm. Riêng đêm nay anh lại nghỉ ngơi trong một ngôi nhà nhỏ dưới chân cầu xa lộ. Đang trên đường đến bến xe với ý định nghỉ tạm qua đêm để sáng mai xuôi về Thủ Đức bán nốt số thuốc còn lại thì bà má từ trong ngôi nhà đó hớt hải chạy ra năn nỉ mời anh vào nhà chữa bệnh cho thằng cháu chưa đầy hai tuổi. Sách/Ebook Cùng Chủ Đề GIÓ KHÔNG THỔI TỪ BIỂN Tác giả Chu Lai Nhà xuất bản Quân đội Nhân Dân Nguồn Trình bày Soát lỗi Derby Tạo Ebook tran ngoc anh Số trang 231 Ngày xuất bản 03-2014 Biển Việt Nam Mến Yêu - Gió Không Thổi Từ Biển "...Anh ta khẽ hất cằm. Hai gã đàn ông ngoan ngoãn đi ra không nói một lời nào. Riêng gã đàn ông cao lớn còn quay lại nhìn chị trong một cái cười hiểm ác "Nhẹ không ưa. Nào! Bây giờ đối mặt với ổng mi còn đáo để được nữa thôi". Anh ta lại hất cằm cái nữa. Đám đông người tò mò lố nhố đứng bên ngoài cũng vội vã tản ra..." Các file đính kèm Các bạn cho mình hỏi sao không tải xuống được vậy. Toàn bị lỗi không xác định là làm sao Bạn thử lại xem, mình thấy link vẫn bình thường. Đọc nhiều của Chu Lai nhưng quyển này mình thấy hơi nhạt Mình đánh giá quyển này cũng "hay" như quyển Hùng Caro. Vì thế mình toàn tìm đọc "Tuyển chọn các tác phẩm" chứ ít khi tìm đọc "Tuyển tập" Chia sẻ trang này Mấy bữa nay xuất hiện ở trước chợ Vườn Chuối một người đàn ông bán thuốc nam. Nhìn vẻ ngoài anh ta chẳng có gì đáng chú ý. Tuổi anh ta, vì nước da mai mái nên thật khó đoán. Tóc anh ta để dài, rồi xoăn, người tầm thước. Hai con mắt nhìn vừa hiền lành, vừa rụt rè như tất cả những người dân cao nguyên một năm đôi bận xuống thành phố mua bán. Nếu có gì khác chăng, thì là việc các môn thuốc của anh ta thường được nhiều người mua, nhiều người tới ngó nghiêng. — Cái nhà anh này làm ăn coi bộ thiệt thà. — Dùng thuốc của anh trị bịnh cho con nít thì khỏi liền. — Tiền nong ông cũng lấy chừng mực lắm, không mắc như mấy người khác đâu. Bà con đi chợ thường nói về anh như vậy. Có người khen ngay trước mặt, anh chỉ cười. Cái cười ngượng nghịu như chỉ quen với núi đồi hoang vắng mà không quên phô bày tình cảm ở trước phố chợ đông người, để lộ hàm răng xỉn màu ngồ ngộ như cái cười của đứa trẻ sún răng. Dáng ngồi lầm lũi của anh thật tương phản với cảnh chợ nhức mắt những sắc màu, những ồn ào chát chúa của hàng rẫy quán tiệm, của những tốp lính người Việt, người ngoại quốc xộc vào, xộc ra, nghiêng ngả và của tất cả những âm thanh hỗn tạp, kì quái vốn có của một cái chợ tràn ngập hàng hóa. Màu áo chàm của anh càng tương phản với tòa cư xá Mỹ cao vời vời ở gốc phố bên kia đường. Vào những lúc xế chiều, cái dáng nhỏ nhoi hơi khập khiễng của anh bị bóng rợp tòa nhà làm bạc đi xiêu vẹo. Anh ngước nhìn lên một chút, mặt hơi nhăn lại như bị ngộp thở rồi lại cúi xuống chậm rãi cất từng bước một. Người bán thuốc đi tìm chỗ nghỉ đêm. Vào những lúc ấy, nếu anh bớt rụt rè đi một chút hoặc giả có ai đó đột nhiên gọi lại đưa nốt số tiền mà anh quên chưa lấy, có lẽ anh sẽ bắt gặp một đôi mắt từ xa đang dọi thẳng vào gáy mình. Dưới đôi mắt ấy là cái miệng mím chặt và phía trên vầng trán vuông căng ra, kéo đôi mắt xếch lên. Chỗ nghỉ đêm của anh thường phụ thuộc vào tiết trời mưa hay tạnh. Mưa thì ngồi bó gối thu lu trên sạp hàng, tạnh lại nằm cong queo dưới bất cứ một mái hàng hiên nào. Gặp bữa kiếm được khá tiền, anh thường ghé vào cái quán trọ lợp mái tôn, tường ghép bằng vỏ đồ hộp gần bùng binh. Cũng có đêm trời trở lạnh, những người lính quân cảnh hoặc cảnh sát dã chiến đô thành đôi lúc gặp anh đi thơ thẩn nơi này nơi nọ cũng như tất cả những đứa con bụi bặm của đêm không có mái lá che thân. Tóm lại chẳng có gì đáng lưu tâm. Riêng đêm nay anh lại nghỉ ngơi trong một ngôi nhà nhỏ dưới chân cầu xa lộ. Đang trên đường đến bến xe với ý định nghỉ tạm qua đêm để sáng mai xuôi về Thủ Đức bán nốt số thuốc còn lại thì bà má từ trong ngôi nhà đó hớt hải chạy ra năn nỉ mời anh vào nhà chữa bệnh cho thằng cháu chưa đầy hai tuổi. LSVNO – Tôi liên tưởng đến hình ảnh dãy Trường Sơn trở thành ranh giới phân chia giữa hai thái cực khác biệt nhau của thời tiết, là nguồn gốc sinh ra những cơn gió khô nóng không thổi từ biển.... LSVNO – Tôi liên tưởng đến hình ảnh dãy Trường Sơn trở thành ranh giới phân chia giữa hai thái cực khác biệt nhau của thời tiết, là nguồn gốc sinh ra những cơn gió khô nóng không thổi từ biển. Nó cũng như sự khác biệt hay khoảng cách không dễ lấp đầy giữa chức năng buộc tội và gỡ tội. Chuyến bay từ TP. Hồ Chí Minh ra Huế chậm gần hai tiếng đồng hồ, mãi đến hơn 9 giờ tối tôi mới tới TP. Đông Hà để chuẩn bị cho buổi giới thiệu về những điểm mới trong các bộ luật vừa được Quốc hội thông qua vào cuối năm 2015 cho các luật sư đến từ Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình và Quảng Trị. Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa, các bộ luật mới này sẽ có hiệu lực thi hành, giới luật sư thật sự trông đợi vào những điểm mới, thể hiện bước chuyển nhận thức rất quan trọng nhằm xác lập và nâng cao vị thế của luật sư trong việc cung cấp dịch vụ pháp lý cho các chủ thể xã hội sẽ được hiện thực hóa. Đó cũng là lý do một số luật sư được Liên đoàn Luật sư Việt Nam phân công giới thiệu các bộ luật suốt mấy tháng qua phải ngược xuôi từ Bắc vào Nam, tận tình chia sẻ thông tin với các đồng nghiệp trên cả nước. Mặc dù vẫn thường về quê nội ở Gio Linh hàng năm, nhưng chưa bao giờ tôi được chứng kiến đợt nắng nóng do bị ảnh hưởng của những cơn gió Lào như lần này. Quá nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng gió thật lạ, liên tưởng nhớ về những cơn gió báo hiệu mùa bão đến từ những ngày ấu thơ ngoài Bắc vậy. Nhìn ra ngoài trời, vẫn thấy những ngôi sao đang lấp lánh, vài đám mây nhỏ qua ánh sáng hắt lên từ những ngọn đèn đường như những búi tóc xõa trôi. Gió cứ phần phật thổi từng cơn, đập vào cánh cửa sổ, luồn qua các khe hở, tạo thành những tiếng hú, từng đợt nhịp nhàng nghe rõ mồn một trong đêm. Tờ mờ sáng thức dậy, đã thấy nắng chói chang phủ khắp các con phố nhỏ… Hoàng hôn trên sông Hương. Ảnh Hoài Phan Khác với nhiều khóa bồi dưỡng mà tôi có điều kiện được đứng lớp, phần lớn các luật sư đến từ các tỉnh miền Trung tham dự lần này đều là những cán bộ ngành tòa án, kiểm sát, công an sau khi nghỉ hưu đã gia nhập các đoàn luật sư, trong đó có nhiều người nguyên là chánh án, viện trưởng cấp tỉnh, thẩm phán, kiểm sát viên cao cấp. Những gương mặt đã luống tuổi, bộc lộ những trải nghiệm của nghề luật đầy thử thách. Nay đến với nghề luật sư, dường như qua các nội dung trao đổi, đối thoại, tôi cảm nhận các đồng nghiệp đã đồng cảm, chia sẻ nhiều những nỗi vất vả của nghề luật sư. Mặc dù ghi nhận những điểm mới, tiến bộ về chế định bào chữa, bảo vệ quyền, lợi ích của người bị hại, đương sự, nhưng nhiều luật sư cũng lo ngại những cản ngại nằm ở bên trong nhận thức của các cơ quan và người tiến hành tố tụng không dễ ngày một ngày hai mà xóa bỏ được. Nếu không có bản lĩnh, kiên trì theo đuổi những giá trị nhân văn của nghề nghiệp với tấm lòng yêu thương, đau đáu với những phận người thì chắc khó mà vượt qua những khó khăn được ví lớn như những ngọn núi. Tranh thủ lúc nghỉ trưa, tôi được anh Nguyễn Đức Chính, Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Quảng Trị mời bữa cơm thân mật với tư cách là anh em quen biết nhau đã hơn hai mươi lăm năm qua. Từng là Giám đốc Sở Tư pháp tỉnh gần hai chục năm, anh là người thấu hiểu những vất vả và thực tế điều kiện hoạt động còn rất hạn hẹp của đội ngũ luật sư tỉnh nhà. Tuy nhiên, điều mà anh ưu tư là làm sao các luật sư có thể sống bằng chính hoạt động nghề nghiệp của mình, tạo dựng được sự tin cậy của người dân, doanh nghiệp và chính quyền, để từ đó nâng cao uy tín nghề nghiệp, không cần trông cậy vào sự hỗ trợ của ngân sách Nhà nước. Những lời tâm sự chân thành của người đứng đầu chính quyền tỉnh Quảng Trị giúp tôi hiểu thêm điều kiện hoạt động và hành nghề của các luật sư hiện nay còn rất nhiều khó khăn. Ngồi trên xe trở lại Huế, tôi mở cửa kính nhìn ra những đám mây đang chở ánh hoàng hôn vào đêm. Gió vẫn thổi ù ù bên tai, mang hơi nóng từ hiệu ứng “phơn” foehn, khiến cho không khí bên đông Trường Sơn có nhiệt độ cao hơn và độ ẩm thấp hơn không khí bên tây Trường Sơn. Gió bên đông Trường Sơn càng nóng khô khi mưa bên tây Trường Sơn càng lớn. Đó chính là bản chất lý giải thời tiết trở nên khô nóng với một đặc trưng khí hậu riêng biệt của vùng đất này. Các nhà khí tượng học giải thích Khi bị núi chắn ngang thì gió phải vượt lên cao, lên tầng không khí loãng và lạnh hơn, khiến cho hơi nước ngưng tụ, gây mưa bên triền núi hứng gió và đồng thời làm gió giảm áp suất. Khi đã qua đỉnh núi thì gió trở thành một luồng khí khô hạ áp nên khi đi từ trên cao xuống, gặp không khí đặc hơn gió sẽ bị nén lại, quá trình đó làm tăng nhiệt độ của gió. Kết quả là bên triền núi hứng gió đoạn lên núi thì gió ẩm, mát và gây mưa nhiều nhưng bên triền núi khuất gió đoạn xuống núi thì gió lại khô và nóng. Dãy núi càng cao, thì khi xuống núi mức gia tăng nhiệt độ càng lớn và càng khô. Tự nhiên, tôi liên tưởng đến hình ảnh dãy Trường Sơn trở thành ranh giới phân chia giữa hai thái cực khác biệt nhau của thời tiết, là nguồn gốc sinh ra những cơn gió khô nóng không thổi từ biển. Nó cũng như sự khác biệt hay khoảng cách không dễ lấp đầy giữa chức năng buộc tội và gỡ tội, bởi ở đâu có sự buộc tội càng cao, càng nghiêm trọng thì ở đó càng cần đến việc bào chữa, bảo vệ quyền lợi cho người bị buộc tội. Trong sự thôi thúc và tận hiến nghề nghiệp như thế, ngọn lửa trong tim của mỗi luật sư như càng được hun đúc, tích lũy được nhiều trải nghiệm hơn của một nghề lấy yêu thương hóa giải cho hận thù, lấy sự công bằng xóa bỏ những bất công và lấy thiện tâm làm thước đo cho những phân tranh, được mất của đời người… LS Phan Trung Hoài Biển Hà My Quảng Nam những ngày nắng đẹp. ảnh minh họa Chiều nay, tôi chạy về thăm cậu. Mùa đông đã về rồi mà mưa vẫn còn nặng hạt. Những cơn mưa như trút nước đổ xuống. Bầu trời xám xịt trông đến não lòng. Cả một vùng biển bao la trước mặt mịt mờ trong màn mưa xối xả. Từng cơn gió rít thổi từ ngoài khơi xa vọng về hòa với những cơn sóng trắng xóa đang cuồn cuộn gần bờ, lòng bỗng nghe nôn nao, thổn thức. Xa xa, những ngọn đèn nhấp nhô trên những con tàu đang neo đậu. Những ngọn điện đường thẳng tắp, sáng choang trên con phố lúc vừa chập tối như kẻ chỉ bỗng trở nên ngái ngủ, nhạt nhòa trong màn đêm đang trôi dần về khuya. Đêm ở xóm biển xuống nhanh đến lạ. Nằm nghe biển ngoài khơi xa rì rầm từng cơn sóng như gào thét, tôi không tài nào chợp mắt. Cậu bảo, thời tiết khí hậu ngày càng thay đổi lạ quá chừng. Năm ni qua tháng 11 âm lịch rồi mà vẫn còn những cơn mưa nặng hạt, và ít lạnh hơn những năm trước. Rồi cậu kể, ngày xưa xóm biển này nghèo lắm, đời sống của bà con ngư dân mình đều dựa vào cảnh chim trời cá nước. Rồi cậu khe khẽ đọc như hát câu ca dao miệt biển một thời nghe thao thiết đến nao lòng "Lấy chồng làm ruộng em theo/ lấy chồng nghề biển hồn treo cột buồm". Cậu bảo, những năm gần đây, khi quê mình lên phường, lên phố, Nhà nước tiến hành thu hồi ruộng đất để giải tỏa, chỉnh trang đô thị, sắp xếp lại nhà cửa, mở mang đường sá ngang dọc như kẻ chỉ, dân ở xóm biển này bỏ bụng mừng vô kể. Từ đời thuở mô đến chừ mới thấy sự đổi thay diệu kỳ này. Nhờ vậy, đời sống của bà con ngư dân xóm biển này cũng trở nên khấm khá hơn xưa rất nhiều; làm nhà, sắm xe cộ nườm nượp. Nhưng rồi, cậu thở dài, phân trần, những ngày biển động như ri, người làm nghề biển như cậu chẳng biết làm gì ra tiền, đành bó gối ở nhà. Đàn ông thì đan, vá lưới, ngồi tán ngẫu. Nhiều người không biết làm chi, "nhàn cư vi bất thiện", lại sa vào cờ bạc, rượu chè, tệ nạn xã hội cũng một phần bắt nguồn từ đây. Đàn bà con gái thì rủ nhau hát hò, chứ biết làm chi chừ. Giọng bỗng chùng xuống, cậu thì thầm, nhiều khi nhìn những cơn sóng gầm gừ như thách thức, biết là biển động, lòng thấy buồn lắm. Những năm gần đây, khát vọng vươn khơi xa của bà con ngư dân mình đã được Nhà nước hỗ trợ đóng mới tàu thuyền lớn để đánh bắt xa bờ, đem về con nục con thu. Rồi, cậu thở dài bảo, câu chuyện vươn khơi bám biển của bà con mình cũng không hề đơn giản chút nào. Sản lượng đánh bắt xa bờ vẫn còn thấp. Giá cả xăng dầu tăng giảm chập chờn, nhưng giá thu mua hải sản lại bèo bọt, rẻ mạt. Trong khi đó, khát vọng vươn khơi xa của bà con ngư dân cũng chưa phải là ngon lắm, tàu công suất nhỏ hơn 20CV vẫn còn nhiều. Cậu lại thì thầm như độc thoại với chính mình bao câu chuyện không đầu, không cuối về cuộc đời lênh đênh giữa sóng nước mênh mông ngoài khơi xa của mình một thời trai trẻ chưa xa. Đêm đã về khuya. Biển động dữ dội. Nằm nghe gió từ ngoài khơi xa vọng về, từng cơn gầm rít như bản hòa tấu của mênh mông của đất trời giữa cơn cuồng phong biển cả. Tôi không tài nào chợp mắt được. Bất chợt, tôi nghe đâu đây hình như có những cơn gió không phải thổi từ biển, mà khắc khoải, thổn thức đâu đó trong tôi, từng cơn thao thiết đến nao lòng. Đinh Văn Dũng

gió không thổi từ biển