Trong tình yêu ai chả ngu ngốc 1 lần, chỉ là nam phụ 1 ở đây lại ngốc hơn bình thường nên anh ta xui xẻo thôi. Cái ngốc của anh ta chính là vì 1 người con gái rời bỏ anh ta khi khó khăn mà anh ta đẩy 1 người con gái sẵn lòng cũng anh ta bước qua giông bão ra xa.
Chương 78: "Bao giờ bọn mình công khai?". Lạc Đường lo xong hết công việc bên trong hậu trường mới biết được chuyện trên mạng. Lúc ấy Trình Tranh chờ bên ngoài, vừa thấy cô bước ra đã chạy đến trước mặt cô, nói cực kỳ trịnh trọng: "Bé yêu, tao muốn sám hối
Quý Miên mở ô ra, ánh mắt nhìn thấy Phó Trầm Du không nhúc nhích ở cửa, trong tay nó là một cái ô đã hỏng, khung ô đã gãy một nửa, cho dù có mở ra cũng không che được mưa. Trong lòng Quý Miên run lên, nghĩ Phó Trầm Du cũng không đến mức mang một chiếc ô đã hỏng đến
Em yêu anh bằng nhiệt thành tuổi trẻ. Lúc yêu anh, thiên hạ nói gì, em cũng chẳng màng. Em hiểu anh hơn ai hết, và tin anh hơn ai hết. Lúc yêu anh, chẳng cần biết khó khăn đến đâu, mệt mỏi đến đâu, em vẫn kiên trì bước tiếp. Vì em tin vào tình yêu đó.. Em lo cho anh, kể cả
SP nhỏ bé của P cưng @Anh khó khăn bước tới cửa phòng tắm, đối diện với ánh mắt của Pine vừa mới rửa mặt xong. "Trước khi đi ăn, khi đi mua thuốc." Nhà chính của đối thủ đã bị đồng minh phá huỷ, ván đấu kết thúc đồng thời trở lại trang lịch sử thành tích.
Vay Tiền Nhanh. Reads 408,575Votes 7,942Parts 32Complete, First published Nov 03, 2018Table of contentsChương 1 Mở đầu của đau Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Chương 4 Không tin Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Chương 7 Bắt về trói lại Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Chương 10 Anh trút Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Chương 12 Ngã cầu Jun 25, 2019Chương 13 Anh trông chừng Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Tue, Jun 25, 2019Chương 16 Con thích cô ta sao?Tue, Jun 25, 2019Chương 17 Anh có chút rung Jun 28, 2019Chương 18 Biết được sự Jul 2, 2019Wed, Jul 3, 2019Chương 20 Muốn quên quá khứ. Bắt đầu lại từ Jul 6, 2019Chương 21 Khánh Hào đi học. Cô đi làm Jul 6, 2019Chương 22 Bàn ra tán Jul 7, 2019Mon, Jul 8, 2019Chương 24 Ông bà nội chấp nhận dì có được không?Wed, Jul 10, 2019Wed, Jul 10, 2019Chương 26 Anh đâu rồi. Mau giúp Jul 11, 2019Chương 27 Anh có thể tàn nhẫn nhưng tại sao không cho em tàn nhẫn?Fri, Jul 12, 2019Chương 28 Về Phương Jul 14, 2019Chương 29 Xảy ra tai Jul 14, 2019Mon, Jul 15, 2019Mon, Jul 15, 2019Chương 32 Gia đình hạnh Jul 15, 2019Ngọc Hoài là cô gái tốt, hiền lành, đem lòng yêu giám đốc của mình. Dù biết anh có con trai năm tuổi, vợ thì đã mất. Mà cô vẫn một lòng yêu anh. Một ngày cô đồng ý kí vào tờ giấy kết hôn, sống dưới danh nghĩa là vợ anh nhưng ở Phương gia là không danh không phận. Bị cả Phương gia đánh đập, hắt hủi. Anh lại lạnh nhạt không quan tâm để ý, chỉ lo đi công tác. Chịu đựng nhịn nhục quá giới hạn. Cuối cùng cô đưa ra quyết định. Đó là từ bỏ tình yêu mù quáng này. Rời khỏi anh. Nhưng liệu cô có thành công không?79nguoc
Ngủ thiếp đi một tiếng đồng hồ, cô mơ màng chớp chớp mắt rồi mở ra. " Tỉnh rồi à "Phía trên truyền đến giọng nói ấm áp của anh. Cô thức thời như nhớ ra gì đó liền nhìn lại tay anh. Tay bị cô nắm chặt đến có dấu móng tay còn đọng lại máu khô chút ít. Vội vàng ngồi bật dậy, cầm tay anh nhẹ nhàng xoa xoa." Em nắm chặt sao anh không rút lại "" Đừng lo, không đau lắm. Mau rửa mặt xuống nhà ăn trưa thôi "" Ờ, mà anh nói chuyện với em sao nghe không có chút tình cảm nào. Có phải chưa sẵn sàng? "Cô dò hỏi. Cho anh cơ hội mà anh ngoài dịu dàng, ôn nhu, quan tâm cô thì không có từ ngữ xưng hô tình cảm nào. Như vậy chả khác nào anh vẫn chưa sẵn sàng muốn gọi cô thân má cô, anh cong cong khóe môi. " Chù ụ xấu lắm. Cười lên đi "" Đó, vẫn trống không "Cô bĩu môi. Gương mặt làm nũng này lần đầu tiên anh nhìn thấy, ôm cô vào lòng, giọng nói ôn nhu cất lên. " Không phải là chưa sẵn sàng. Nhưng nói trống vẫn rất tốt. Nghe cũng rất tình cảm "" Không được đâu. Em vẫn muốn anh gọi em thân mật "" Được rồi, em đừng ụ nữa. Anh nghe theo là được "Anh thở dài, xưng hô thân mật theo ý cô. Cô mừng rỡ, cọ cọ mặt vào ngực anh đầy tự nhiên. Cảm giác rất yên bình, hạnh phúc. " Em nhanh đi rửa mặt "" Ờ, em đi ngay "Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé rời khỏi tay anh, chạy ù vào phòng tắm mà không khỏi bật cười. " Đáng yêu "~~~~~~~~~~~~~Bữa ăn trưa đã được dọn lên sẵn, tất cả mọi người đã có mặt tại bàn ăn. " Ngọc Hoài, con ăn nhiều vào. Bộ dạng của con gầy đến nổi sắp như cây tre, cây trúc rồi "Mẹ anh không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén cô. " Chị sui nói đúng đó. Con bé nó gầy thật. Nào, con ăn nhiều vào "Tới lượt mẹ cô nói đuôi mẹ anh gắp thức ăn bỏ vào chén cô. " Đúng rồi, phải bồi bổ "Tiếp đó là ba cô và ba anh gắp bỏ cho cô. Khánh Hào ngồi một bên cũng bắt chước gắp theo. Nhóc còn gọi cô một tiếng mẹ nghe rất êm tai và cảm động." Mẹ, mẹ ăn nhiều vào mới khỏe mạnh"Chốc lát đã sắp khóc, cũng chưa nói được tiếng nào, chén đã đầy ắp thức ăn. Quay mặt nhìn sang anh cầu cứu. Ai ngờ anh còn thẳng tay múc cho cô thêm một chén cơm để cạnh, ra lệnh." Ăn hết cho anh "Cô được quan tâm nhiều quá dẫn đến có hại thật sự. Dạ dày hôm nay phải mở rộng để tiếp nhận hết thức ăn này sao?" Nhanh ăn đi. Em còn ngẩn ngơ cái gì?"Anh khẽ gằn giọng nhắc nhở. Cô bất mãn chu môi, từ từ ăn hết. Mười lăm phút sau, mọi người đã rời bàn ăn từ khi nào. Trong khi đó cô đem chén cơm thứ hai cùng thức ăn cố gắng nhai nuốt. Anh ngồi ở đó quan sát cô không rời." Khánh Huy, em no lắm rồi "Chịu hết nổi nên cô đặt nhanh xuống bàn. Mắt long lanh nhìn anh mà năn nỉ. " Được rồi, em uống nước đi "Cô lau miệng, theo lời anh cầm ly nước nhấp một ngụm. " Quản gia, dì có thể dọn dẹp rồi "Anh gọi quản gia ra rồi nắm tay cô kéo lên phòng. " Lên phòng chi vậy? Xuống dưới nhà xem tivi với mọi người đi "Anh không nói không rằng, để cô ngồi yên trên giường. Anh đằng sau lưng vòng tay ôm cô. Trên tay đã cầm chiếc điện thoại." Muốn xem thì xem trên điện thoại "Cô lần đầu được chạm vào điện thoại của anh. Vui vẻ cầm mở youtube, tìm tìm kiếm kiếm. " Em lớn rồi còn xem hoạt hình đoraemon "Anh hơi cười cợt khi thấy cô bấm vào hoạt hình đoraemon. " Đây là cả tuổi thơ của em đó "Cô nhanh nhẹn trả lời lại. Mắt chăm chú theo dõi phim hoạt hình. Trôi qua nửa tiếng vẫn chưa xem xong một tập thì anh đã giật lấy điện thoại lại. " Em xem nhiều không tốt cho mắt vì nhìn màn hình điện thoại quá lâu "" Ờ, anh nói sao thì em nghe vậy "Cô dễ dàng chấp thuận mặc dù đang coi bị anh làm cho cụt hứng cũng không có tức điện thoại lên bàn, anh bảo cô ngửa đầu ra sau. Cô mờ mịt làm theo chẳng thắc mắc lắm." Em nhắm mắt lại đi "" Làm gì? "" Chút nữa em sẽ biết "Cô ngoan ngoãn nghe lời, từ từ nhắm chặt hai mắt. Anh cúi đầu xuống, môi anh dán chặt lên môi cô. Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, mắt cô mở to hết cỡ, miệng cũng mở ra ngạc nhiên khi anh hôn môi mình. Lưỡi anh thừa cơ tấn công, tiến sâu vào trong luồn lách khắp khoang miệng. Bị anh hôn đến đầu óc mụ mị, cô không biết làm gì nữa chỉ ra sức phối hợp đáp trả. Cả hai hôn sâu một lúc cũng lưu luyến rời môi nhau kéo theo một sợi chỉ bạc mờ ám. " Sao lại hôn em? "Cô đỏ mặt xấu hổ cúi xuống hỏi nhỏ. " Anh thích "Dứt lời anh mỉm cười gian tà hơn. Ngã người nằm xuống kéo theo cả cô nằm đè lên trên. Tay anh ôm eo dùng lực siết chặt chẳng cho cô có cơ hội vùng vẫy thoát khỏi. " Buông em ra "" Không. Anh bị em làm cho toàn thân nóng bức rồi. Em phải dập lửa rồi mới được đi "Anh buông tay khỏi eo cô. Trở người đem cô áp dưới thân, ánh mắt nhuốm màu sắc dục nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng ngần của cô." Em hiện giờ không khỏe, không thích hợp để vận động mạnh "Né tránh cái nhìn bỏng rát của anh. Trực tiếp vươn cánh tay thon dài muốn đẩy anh ra nhưng lại bị tóm lấy kìm chặt trên đỉnh đầu. " Khánh Huy, anh thả..."Mấy chữ sau chưa kịp nói là anh đã hôn vào môi đem mấy chữ kia nuốt hết vào. Nụ hôn rất mãnh liệt làm cô không kịp đáp trả. Môi phút chốc bị anh dày vò đến sưng tay hư hỏng của anh luồn vào quần áo của cô mà vuốt ve. Môi anh cũng tìm đến cổ và xương quai xanh ra sức cắn tạo nên dấu tích đỏ chót. Cô thở gấp khi bị anh kích thích như thế. Anh cảm nhận cô như ngầm đồng ý, dùng lực xé bỏ quần áo trên người cô quăng xuống sàn mà nhanh chóng ăn sạch sẽ.
Anh dỗ cô nín xong. Cả hai cùng ăn bữa trưa với nhau. " Khánh Huy, anh ăn cái này đi "Cô gắp thức ăn từ phần ăn của mình bỏ qua cho anh. " Cô ăn đi. Bị thương cũng cần phải bồi bổ "Anh cau mày không vui nhìn cô. Đã gầy yếu mà cứ thích bỏ thức ăn ngon cho anh không chịu ăn. Cầm đũa gắp lên muốn trả lại." Anh nặng hơn, ăn nhiều vào "Chặn ngay đôi đũa của anh. Cô mỉm cười dịu dàng bắt anh nghe theo." Được, nhưng cô cũng phải ăn hết đừng bỏ mứa "" Em biết rồi "Anh và cô yên lặng ăn bữa cơm trưa. Ăn xong, cô và anh lại nằm lại trên giường bệnh. Hai người quay mặt nhìn nhau." Ngọc Hoài, lúc tôi ngủ cô đã nói là cho tôi cơ hội phải không? "" Ừm...bởi vậy anh phải tốt với em. Đừng tàn nhẫn mắng em như trước. Sẽ đau lòng lắm "Cô không có chối, nhanh chóng nói là đúng. Anh gật đầu đáp lại." Tôi hứa sẽ tốt với cô. Được rồi, chúng ta ngủ trưa đi "Thế là cả hai chìm vào giấc ngủ trưa, trên môi ai cũng đều vẽ nên nụ cười hạnh phúc.~~~~~~~~~~~~Tới chiều, phòng bệnh của cô và anh đã đông nghịt người. Khánh Hào theo ba mẹ anh tới thăm cả hai. Nhóc rất lo lắng mà ôm cô khóc một hồi rồi lại ôm anh khóc dỗ dữ lắm mới chịu nín. Mà còn có người trong công ty hay tin tới thăm nữa. Bọn họ nhìn cô hầu như hết chán ghét, khinh bỉ. Chỉ có vẻ mặt vui vẻ niềm nở cầu chúc." Tổng giám đốc và thư kí Ngọc Hoài mau chóng bình phục mà đi làm lại nha! "Bọn họ ngồi luyên thuyên với cô một lúc lâu mới chịu đứng dậy ra về. Khánh Hào cũng bị ba mẹ anh bắt về nhà mặc kệ sự giãy dụa muốn ở lại bệnh viện. Một mực cưỡng ép mang ra xe chở chốc căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Anh và cô lại mở phần ăn do quản gia đem tới mà dùng bữa. " Ngọc Hoài, cô có muốn tổ chức lại hôn lễ không? "" Không cần đâu. Em chỉ cần bên cạnh anh là đủ rồi. Trước đây em cũng nghĩ mình thật sự thiệt thòi vì không có tổ chức lễ cưới như người ta. Nhưng giờ nghĩ kĩ lại tổ chức tốn kém lắm. Nếu tổ chức lại, ba mẹ em sẽ nghi ngờ. Họ mà kêu em nói rõ là thôi xong luôn. Em không muốn họ buồn do em nói dối đâu"" Ừm....khi chúng ta gần xuất viện. Tôi cho người đón ba mẹ em lên đây ở chơi vài ngày "Anh thấy cô buồn cũng không muốn đòi tổ chức hôn lễ nữa mà chuyển qua chuyện khác để nói." Sẽ được chứ? Ba mẹ anh sẽ không trách em mới vừa được chấp nhận mà được đằng chân lấn đằng đầu, không hỏi qua họ có đồng ý hay không? "Cô ăn xong uống nước, đưa ánh mắt lo lắng hỏi anh. Cô tuy ngoài mặt với ba mẹ anh là thân thiết nhưng thật ra trong lòng vẫn còn ám ảnh dáng vẻ dữ dằn của họ trước đây. " Không sao. Tôi xin phép là được "Anh lên tiếng trấn an cô. Cả hai ăn no cũng không thể nằm một chỗ hoài được. Cùng nhau ra khuôn viên của bệnh viện ngồi hóng mát.~~~~~~~~~~~~~~~Một tháng sau cả hai tình cảm đã tiến triển và hôm nay cũng là ngày xuất viện. Ngồi trên xe chừng 15 phút, đã về tới Phương gia. Vừa đặt chân vào nhà. Trông thấy ba mẹ mình ở đó, cô xúc động trào dâng chạy lại ôm họ." Ba mẹ, con nhớ hai người lắm! "" Con gái ngoan, ba mẹ cũng nhớ con "Ba mẹ cô ôm cô thật chặt như sợ buông tay ra họ sẽ vụt mất cô vậy. Thấy cô bị ôm quá chặt, anh bước lại." Con chào ba mẹ "Lúc này họ mới buông cô ra, quay sang anh quan sát từ đầu tới chân. " Con là chồng của con bé? "" Vâng ạ. Con là Khánh Huy "Đây là lần đầu tiên anh và ba mẹ cô gặp nhau. Tránh không được có chút căng thẳng." Ba mẹ, anh ấy rất tốt. Hai người đừng nhìn anh ấy nữa "Cô lên tiếng giải vây cho anh. " Bà ngoại, ông ngoại, hai người ra xích đu với con đi "Khánh Hào từ đâu chạy ùa lại, kéo tay ba mẹ cô ra sân. Nghe nhóc gọi họ là ông bà ngoại, cô thật sự vui. Họ biết nhóc là con riêng của anh cũng không có mắng cô tại sao còn lấy thông cảm cho cô. Vì họ nghĩ con gái họ yêu đâu thì gả đó, có nghèo khổ sang giàu cũng là số phận của nó. " Hai đứa lên phòng nghỉ ngơi đi "Mẹ anh lên tiếng, cô và anh gật đầu rồi bước lên lầu về phòng dành cho khách mà cả hai từng ngủ. Vừa về phòng, anh làm như tốt bụng lắm, tay vỗ vỗ mặt nệm êm ấm, mở miệng kêu cô. " Ngọc Hoài, lại đây nằm xuống. Tôi mát xa cho "Cô tưởng anh nói thật, cười cười chạy lại giường nằm úp xuống. Tay anh bắt đầu bóp bóp vai cô, lúc đầu là đàng hoàng lắm nhưng lát sau tự dưng hôn cô từ sau gáy. Chợt rùng mình, tai cô đỏ bừng lên. Nhỏ giọng hỏi." Anh đang làm gì vậy? "" Hôn đó "Anh thản nhiên trả lời. Tình cảm đã tiến triển thì ngại làm gì mà không chịu không nói gì nữa, lật người nằm ngửa, ánh mắt chăm chú quan sát gương mặt đẹp trai của anh. " Sao vậy? "" Chỉ muốn ngắm anh "Cô cười, nụ cười vui vẻ khi cạnh anh. Nói thật chứ bản thân cô cũng mắng mình nhiều lần vì không kiên quyết lắm trong chuyện tình cảm. Rất dễ dàng bị lay động đến trái tim do một nguyên nhân nghiêm trọng nào đó đến với thấy anh bất động suốt mấy tiếng vì thuốc gây mê chưa thể tỉnh thì tâm trạng luôn trong tình trạng thấp thỏm lo âu. Sợ mất anh, sợ anh bị chấn thương nặng lúc tỉnh dậy lại không còn nhận ra đến, đôi mắt xinh đẹp liền nhanh chóng phủ lên tầng sương mỏng. Môi mím chặt ngăn cho bản thân không phát ra tiếng nấc nghẹn ngào." Đừng có khóc "Anh ngồi dựa lưng vào thành giường, nâng đầu cô đặt lên đùi mình. Nhẹ nhàng vuốt tóc dỗ dành. " Khánh Huy, em muốn như lời nói đó tàn nhẫn với anh một lần nhưng không làm được. Em thật sự không cách nào loại bỏ anh khỏi trái tim mình. Tình cảm dành cho anh có lẽ không còn nhiều như trước. Nhưng hình bóng anh cứ mãi ở trong tim em muốn xóa bỏ e là không thể "Cô nói, bàn tay nắm tay anh đang vuốt tóc mình không buông. Cái nắm đó rất chặt, móng tay dài nhọn còn đâm vào mu bàn tay làm anh có chút cau mày. " Đừng nhớ đến nữa. Ngoan, ngủ một chút đi " Dường như khóc đã thấm mệt nên nghe anh nói, cô lim dim thiếp đi trong sự yên bình. Khóe mi còn cô đọng lại giọt nước mắt. Tay vẫn nắm tay anh, giống như sợ buông thì anh sẽ chạy mất. " Đồ ngốc, nặng tình như vậy hỏi sao không đau không buông được. Nhưng cũng nhờ đó mà cơ hội đã đến với anh "Khẽ nhếch môi cười, cúi xuống hôn lên trán cô một cái. Tay hơi đau cũng không nỡ rút lại vì sợ cô sẽ tỉnh giấc lập tức.
Giữa trưa cô ra vườn tìm Khánh Hào vào dùng bữa, phát hiện nhóc đang trèo cây, bên cạnh lại không có một rằng cái cây nhóc đang leo tương đối thấp nhưng ngã xuống cũng có thể bị trầy xước hoặc bông gân chân." Áaaaa"Trợt nhóc trượt chân, hoảng sợ hét lên. Cả người nhóc tự do rơi xuống. Cô chạy lại làm đệm đỡ cho nhóc." Phịch "Khánh Hào nhóc nằm đè trên người cô. Hoảng sợ mà khóc. Cô đau đến nghiến răng, thể chất vốn yếu ớt mà như thế này tránh không khỏi lưng cô bị đau. Có khi còn nghe thanh âm răng rắc như tiếng xương vỡ vẫn chưa hề trèo xuống, cứ khóc rống lên. Mẹ anh chạy từ trong nhà ra, thấy cảnh này, tức giận bừng đến ôm nhóc Khánh Hào vào lòng. Mẹ anh dùng chân đạp vào người cô mà mắng." Cô làm gì cháu tôi mà nó khóc như vậy? "Cô yếu ớt không chút sức lực phản kháng, chỉ mấp máy môi nói vài từ." Khánh Hào té, con chạy lại đỡ "" Đừng biện minh, cháu tôi mà bị gì, tôi đánh chết cô "Dứt lời, mẹ anh đá mạnh một cái vào eo đau đến nhíu chặt mày, gắng gượng ngồi dậy. Khắp người đều đau âm ỉ, gắng gượng lê lếch từng bước chân vào nhà.~~~~~~~~" Tiểu thiếu gia không sao. Chỉ là hoảng sợ mà khóc "Một vị bác sĩ trẻ đẹp đang kiểm tra cơ thể cho Khánh Hào. Nhóc thấy cô vào, cầm chiếc xe đồ chơi trên tay ném vào đầu không kịp, đầu cô bị sưng lên." Dì cút đi, dì đừng lại gần tôi. Dì rất xui xẻ, cút đi "Nhóc giãy nãy oang oang cái miệng. Còn nước mắt ngắn nước mắt dài, nhào vào lòng ba anh mà khóc lớn." Cô còn không mau cút vào trong "Ba anh phẫn nộ trừng mắt quát. Cô im lặng khom lưng cúi đầu bỏ lên đến phòng, cô ngồi bó gối dưới sàn nhà. Cả người tiều tuỵ ốm yếu, đôi vai run rẩy liên hồi. Nhìn cô thật mỏng manh, gió có thể thổi bay cô đi bất cứ lúc lại nghĩ đến ba mẹ mình. Họ gần đây có sống tốt không, từ khi quyết định lấy anh, cô chưa một lần về thăm nhớ họ mắt lại rơi ra. Thật không thể kìm nén cảm xúc của bản thân ngay lúc này. Rất uất ức, rất đau lòng.~~~~~~~~Ngày ngày trôi qua đều là cảnh hành hạ, đánh đập của ba mẹ anh đối với cô. Khắp người cô không chỗ nào mà không có vết thương, vết cũ vết mới chồng chéo lên nhau trông rất ghê người tiều tuỵ ngày một trông thấy. Gương mặt hốc hác có thể thấy mắt cô rất sâu, đôi môi khô khốc, tóc tai thì rũ áo cô mặc đều cũ kĩ, nhàu nát. Cô chẳng khác nào là một người ăn xin ngoài chợ." Khụ....khụ...khụ "Cô vừa lau chùi nhà cửa vừa ho không ngừng. Đưa tay che miệng, cô không muốn họ phát hiện. Vì cô có ho hay sốt, bọn họ đều cho là cô tìm cớ trốn việc. Nhất định đem cô ra dạy dỗ một hôm nay chính là ngày anh về. Cô không muốn để anh trách mình điều gì." Kít "Tiếng xe vang lên, cô bỏ việc đang làm dở chạy ra mở lái xe vào, sau đó xách vali đưa cho cô. Đưa tay cầm lấy nhưng nó quá nhăn mày, cô rặn ra một nụ cười nhã nhặn như mừng anh trở sát cô một lúc, anh cũng chẳng nói gì, đi thẳng vào mẹ anh cùng Khánh Hào ngồi trên sofa trong phòng khách xem thấy anh về liền chạy lại ôm lấy chân anh. Anh cúi người đem nhóc bồng lên tay, hôn một cái ngay má nhóc làm nhóc cười tít mắt." Baba về có quà cho con không? "" Có "Anh ôn nhu nói với nhóc rồi thả nhóc xuống đất nói." Con ở đây chơi với ông bà nội. Baba lên phòng tắm rửa rồi chơi cùng con "" Vâng "Khánh Hào bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời liền quay lại ngồi trên sofa." Khánh Huy, ngày mai ba mẹ phải sang nước ngoài. Con đã về thì lo chăm sóc cho Khánh Hào đừng lo làm việc mà bỏ bê nó "Ba anh ôn tồn lên tiếng. Anh chỉ gật đầu rồi hướng đến bậc thang bước lên. Cô khệ nệ xách vali theo sau đến phòng, anh lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm. Cô giúp anh thu xếp quần áo móc vào tủ." Khụ...khụ...khụ "Cô lại ho, lục trong hộc tủ một vỉ thuốc ho, ngắt một viên cho vào miệng, nuốt xuống." Cạch "Cánh cửa phòng tắm mở ra, anh trên người quần áo chỉnh tề, tóc còn vương vài giọt vội vàng dẹp vỉ thuốc vào. Nhẹ nhàng hỏi anh." Anh có muốn ăn chút gì không? Em xuống bếp nấu cho anh "" Không cần "Anh lạnh nhạt nói, lướt qua cô. Lấy ba hộp quà được cô đặt trên giường, anh mở cửa bỏ ra khỏi thói quen cô lại nhìn theo bóng lưng vào phòng tắm, đem bộ quần áo anh vừa thay ra, bỏ vào máy giặt, giặt lúc chờ đợi, cô quay đầu nhìn mình trong gương, chợt cười khổ. Lúc trước tràn đầy sức sống bao nhiêu thì bây giờ lại hốc hác mất sức sống bấy nước vỗ vào mặt cho tươi tỉnh lên. Cô nở nụ cười nhẹ, lấy quần áo vừa giặt xong bỏ vào thau, bước ra khỏi phòng phòng lên sân thượng phơi đồ.
Đặng Ngọc Hoài, cô là thư kí của Phương Khánh Huy. Cô từ lâu đã đem lòng yêu anh, biết anh đã có một đứa con trai năm tuổi, còn vợ anh đã mất vì tai nạn. Nhưng cô vẫn không từ bỏ tình yêu đó. Cứ nuôi nó lớn đến một ngày, anh chợt lạnh lùng quăng cho cô một tờ giấy kết hôn, thốt ra câu nói đầy khinh miệt đối với cô." Con tôi cần một người mẹ. Cô yêu tôi thì đồng ý kí vào giấy kết hôn đi. Nhưng cô sẽ không danh không phận, lẳng lặng mà sống ở Phương gia nhà chúng tôi"Cô lúc đó chẳng suy nghĩ gì nhiều. Đồng ý chấp lễ cũng không có tổ chức, cô sau khi lấy anh thì không được phép đến công ty. Yên phận ở nhà mà chăm sóc con trai anh.~~~~~~~Đã một tuần trôi qua khi sống ở Phương gia, trên dưới ai nấy đều không ưa cô, họ nhìn cô với ánh mắt khinh miệt, chán cô đều bấm bụng cho biết họ chỉ chấp nhận người vợ quá cố của anh làm con dâu mà thôi. Còn cô thân phận thấp hèn chỉ đáng là người làm ở nhà họ." Khánh Hào, con sao mặt lấm thế. Để mẹ lau cho "Thấy Khánh Hào chạy vào nhà. Mặt mày lấm đất, cô gọi lại. Lấy cái khăn trong túi ra, định đưa lên lau mặt cho bị nhóc gạt phắt đi. Chán ghét nói." Cần dì quan tâm sao? "Hơi buồn lòng, nhưng vẫn gượng gạo cười, thanh âm yếu ớt cất lên." Khánh Hào, con không thể gọi dì một tiếng mẹ sao? "" Dì sao là mẹ tôi được. Dì đừng có vọng tưởng nữa. Nên nhớ tôi rất ghét dì, rất ghét khi dì đồng ý lấy baba tôi "Khánh Hào dáng người nhỏ nhắn, gương mặt mũm mĩm đáng yêu đỏ bừng bừng, hai mắt ánh lên tia căm ghét trừng thẳng vào chỉ biết câm lặng. Là cô sai khi đồng ý lấy anh với mong muốn thay thế cô ấy- người vợ của Hào, nhóc chả bận tâm đến cô, một cỗ căm ghét còn hiện hữu trong lòng nhóc. Vội vã chạy vào phòng đóng cửa cái theo bóng dáng nhỏ nhắn của nhóc, cô cười buồn. Lẳng lặng bỏ chiếc khăn trở lại vào túi. Xoay người vào bếp nấu bữa trưa.~~~~~~" Choảng "Tô canh nóng hất thẳng vào chân cô. Rất nóng, bỏng rát, cô đau nhưng cắn chặt răng kìm nén nước mắt rơi ra." Cô nấu cho heo ăn à "Mẹ anh hung hăng trừng mắt liếc cô, tay chỉ thẳng mặt cô mà nào cô cũng phải chịu cảnh mẹ chồng mắng nhiếc, hành hạ. Mặc dù rất chua xót, cô vẫn cứ im lặng không hé răng nói một Hào cạnh bên cũng hất văng đĩa đồ ăn xuống đất. Nhóc đẩy ghế dứng dậy, kéo tay mẹ anh." Bà nội, chúng ta ra ngoài ăn. Dì ta đúng là làm thức ăn dở tệ, đến heo còn không thèm "Lời nói quá cay nghiệt thốt ra từ đứa bé năm tuổi làm cô buồn càng thêm cự không nổi, mặc cho nước mắt từ hốc mắt rơi ra ướt đẫm cả gương mặt hốc anh hừ lạnh rồi bỏ đi theo mẹ anh cùng Khánh đầu nhìn đôi chân đang đỏ tấy và phồng rộp. Cô chỉ hơi nhíu mày, tìm ít thuốc mỡ thoa vào rồi lúi cúi dọn với cô sống ở đây chẳng khác nào địa ngục trần gian. Nhưng cô đã đưa ra quyết định sai lầm như thế thì tự mình gánh lấy hậu quả không trách cứ ai được.~~~~Đến tối mịt anh mới trở về. Cô vẫn thức để mà đợi anh rồi đem thức ăn hâm nóng cho anh dùng anh lại mặc kệ cô. Chỉ tuỳ ý nói tôi không đói mà một mạch bỏ về gượng gạo, vươn tay dọn dẹp thức ăn, chạy theo anh lên anh đang sắp quần áo vào vali, cô rụt rè lên tiếng hỏi."Sáng mai anh đi công tác à?"" Tôi đi đâu cần cô quản sao? Nên nhớ tôi lấy cô về làm mẹ con tôi chứ không phải mẹ tôi mà tra với hỏi "Nói rồi anh dứt khoát đi ra khỏi phòng để lại cô ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng anh. Nước mắt không tự chủ mà lăn dài hai cả người dựa vào tường, vô lực mà trượt xuống từ từ. Úp mặt vào đầu gối, cô nấc nghẹn xúc của cô giờ đây thật tồi tệ. Cô cảm thấy mình rất ngu ngốc. Rất ngu ngốc trong cái tình yêu mù quáng không thể nào ngừng khóc, cứ để nước mắt giúp cô xoá tan mọi buồn phiền. Ngày mai cô lại phải đối mặt với những thứ đáng sợ hơn như thế có buổi tối, cô mới dám khóc lớn một sẽ không ai thấy cô trông bộ dạng thê thảm thế ai để ý nước mắt cô rơi ra từng giọt trong bóng tối giúp cô xoa dịu nỗi đau về thể xác lẫn tinh day dứt khóc, tiếng khóc nghe rất thê lương như chính cô đang gào đến tê tâm liệt phế, khóc đến cạn kiệt sức lực, khóc đến nước mắt cạn kiệt cũng là lúc cô mệt mỏi thiếp mơ cô thấy mình có một gia đình hạnh phúc. Mọi người đều yêu thương cô. Thật sự cô muốn sống trong giấc mơ này, không muốn tỉnh giấc mà đối diện sự thật tàn chẳng mạnh mẽ mà đón nhận sự đau đớn này đến sự đau đớn khác. Vết sẹo thể xác họ gây ra cho cô có thể lành nhưng về tinh thần thì sẽ không bao sẽ khắc sâu vào một đoạn kí ức trong tâm trí một. Từng chút từng chút mà dày vò cô nhớ đến.
yêu em khó lắm hả anh